Có trở trăng về kịp tối nay ? yêu người sâu nặng đến đớn đau : Ngưòi đi một nửa hồn tôi mất Một nửa hồn tôi hóa dại khờ bơ vơ đến cùng cực : Tôi còn ở đây hay ở đâu Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu Sao bông phượng nở trong màu huyết
Tôi bơ phản ứng của Chabashira-sensei và bắt đầu nói. "Tao sẽ khắc ghi cái bộ dạng thảm hại của mày vào tâm trí và xong phim. Bởi vì tao sẽ nhắm tới Ichinose bắt đầu từ học kỳ ba." Không, chính xác hơn là cô ấy chẳng còn lý trí để đoái hoài đến việc gì nữa
Cô Linh về làm dâu được má chồng cưng ba chồng quý, chỉ ngặt là ông chủ không có thương cổ, tôi thấy cô Linh khóc một mình hoài, phải sau này đem cậu về thì mới không nghe ông chủ chửi cô Linh nữa.
Tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé, bơ vơ trước biển. Từng đợt sóng nhỏ, lao xao vỗ vào bờ đá nổi. Không còn cầm được lòng, tôi như nghẹn lời: "Từ Dung ơi, anh đã trở về đây. Anh đã trở về với em, với nơi chốn tâm cảnh riêng của chúng ta".
Tôi trả đũa bắng cách lủi đại vào vùng cỏ dại cao lút đầu, đất dưới chân nhấp nhô hang chuột. Bắc lầm lủi bước phía sau, nhưng chắc không quen lội đồng cỏ nên thỉnh thoảng lại vấp, thỉnh thoảng lại ngã chúi về phía trước. Lúc đó tôi mới nhớ, chân Bắc bị
Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ,với mái trường cấp hai,ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến.Một cảm giác bồi hồi,là lạ lại tràn về trong tôi.Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bước vào lớp Một,nhỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh
DUQY8c. Đêm có tiếng thở dài Đêm có những ngậm ngùi, Khu phố yên nằm Đôi bàn chân mỏi Trên lối về mưa bay Đêm anh hát một mình Ru em giấc mộng lành Xin những yên bình Cho loài chim nhỏ Cao vút trời thênh thang Anh ru em ngủ Không bằng những lời buồn anh đã viết Anh ru em ngủ Này lời ru tha thiết rộn ràng Ai cho tôi một ngày yên vui Cho tôi quên cuộc đời bão nổi Để tôi còn yêu thương loài người. Đêm hiu hắt lạnh lùng Sâu thêm mắt muộn phiền Soi bóng đời mình bên giòng sông cũ Tôi với trời bơ vơ
tôi bơ vơ hoài trở về